Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

XA.......
Chưa bao giờ tôi thấy lạnh và cô đơn như lúc này.Nằm trên giường bệnh rồi suy nghĩ xa xăm,lấy hết can đảm để gửi đi một tin nhắn....tôi đã tự bảo với lòng mình sẽ học cách chấp nhận sống mà không có anh nhưng sao nó khó hơn những gì tôi tưởng.Cảm giác chờ đợi thật khó chịu,tôi cảm nhận được rằng với anh tôi chẳng là gì cả,có lúc thật gần nhưng  có lúc lại rất xa.Tôi đang ảo tưởng điều gì vậy?Với anh tôi có là gì đâu chỉ là cơn gió thoáng qua giữa cơn mưa hè bất chợt.Mỗi ngày tôi chờ đợi anh đến mệt mỏi dù biết đó chỉ là vô ích nhưng tôi vẫn muốn hi vọng sẽ có kì tích xảy ra.Tôi không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần vì nhớ anh.Tại sao cuộc đời lại trớ trêu đến vậy?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét